Khúc Tương Tư

Đêm về khẽ hát gọi thầm tên
Để khúc tương tư đẫm nhạc nền
Phách bổng vang lời mong kế cạnh
Cung trầm vọng tiếng ước gần bên
Luôn cầu giữa dạ tình duyên vững
Mãi nguyện trong tâm nghĩa ái bền
Dẫu bão giông về tay nắm chặt
Muôn đời vẫn nhớ chẳng nào quên.

Phú Phạm Văn

Nhớ Quê

Viễn xứ từ lâu thật khó về
Lòng buồn chạnh nghĩ đến miền quê
Thương em trẻ nhỏ hoài khờ khạo
Nhớ chị già nua mãi bộn bề
Lắm buổi âm thầm nơi hải ngoại
Nhiều ngày lặng lẽ chốn sơn khê
Làm sao trở lại thời xưa đó
Lệ đẫm tràn tuôn thấy não nề

Phú Phạm Văn

Thương Tiếc

Đêm về thổn thức nỗi sầu vương
Bóng dáng em xa tận cuối đường
Lắm buổi đìu hiu trong biển sóng
Nhiều ngày lặng lẽ giữa rừng sương
Mong hoài điệu nhạc vang muôn hướng
Đợi mãi câu ca vọng dặm trường
Nguyệt lão se duyên không bện chặt
Nên đành rã gánh đứt niềm thương

Phú Phạm Văn

Chơi Vơi

Thu về chiếc lá nhẹ nhàng rơi
Thổn thức trong tim đã rối bời
Khắc khoải bên đời chờ kẻ lặn
Âm thầm giữa kiếp đợi người bơi
Duyên xưa ngẫm lại thêm sầu trí
Nghĩa cũ khơi ra thấy nghẹn lời
Gặp mặt nhìn nhau lòng xót tủi
Đêm tàn lệ ứa bẽ bàng vơi

Phú Phạm Văn

Đau

Men tình chẳng đậm chớ gần nhau
Nghĩa ái trong tim sẽ bạc màu
Nghĩ buổi tương phùng lưu luyến trước
Thương ngày hội ngộ nhớ nhung sau
Đâu còn kỷ niệm vì thân tủi
Đã hết duyên xưa bởi dạ sầu
Gió lạnh từng cơn như rã nát
Đêm tàn quạnh quẽ thẫn thờ đau.

Phú Phạm Văn

Phú Phạm Văn

Bút lực: 20.1

Trang 1/5